Phải anh, người khách lạ
kẻ ở trọ quên nhà
như bướm say hương mới
là ong đắm nụ xa
luyến lưu cành dạ lý
đắm đuối đóa hồng hoa
trăng gió đêm đô thị
vườn xưa chẳng thiết tha
Thiết tha mơ giọt nắng
sưởi ấm giữa đêm trăng
xanh mối mơ chàng cuội
thắm hương tóc chị hằng
làn mưa về hối hả
vũ điệu cứ tung tăng
để trái tim mềm yếu
bao dung xóa vết hằn
No comments:
Post a Comment