Thursday, July 31, 2008

Nắng thu vàng

Chút nắng thu vàng có nhẹ rơi ?
Cho tôi tìm lại giấc mơ đời
Xôn xao ngày đó trăng thao thức
Vội vã đêm nào gió dạo chơi.
Cất giữ tâm can đời thực ảo
Đếm lần ký ức chuyện đầy vơi
Mơ màng tự hỏi bao giờ nhỉ
Chút nắng thu vàng có nhẹ rơi ?

Nắng úa thu vàng đến tận đâu
cho tôi tìm lại phút ban đầu
lao xao gió núi hôn cành biếc
rộn rã mây ngàn nhớ suối sâu
ngỡ ánh trăng treo hương mộng cũ
tưởng dòng nước cuốn chuyện đời sau
mơ màng tự hỏi bao giờ nhỉ
nắng úa thu vàng đến tận đâu

Mong

Bất chợt ùa về như nắng mưa
Lòng em khao khát gió ban trưa
Đâu ai tri kỷ dừng chân bước
Đâu bạn đồng hành ghé bến ưa
Lai láng hồn thơ trang sách mới
Mỏng manh tơ liễu mối tình xưa
Bao ngày mong đợi bao sầu nhớ
Người ở nơi nào có thấu chưa ?

Má nhạt hồng

Có phải xa rồi mơ ước không
sao em ôm ấp mối tình nồng
tim tràn nhung nhớ đêm chờ đợi
hồn nặng vấn vương ngày ngóng trông
xao xác buồn treo làn gió cuốn
hắt hiu vui thả chuỗi mây bồng
yêu thương trao tặng cho ngưỡi mãi
dẫu biết đời em má nhạt hồng

Mẹ tôi , cô gái Huế

Trăm năm để lại tiếng thơm lưu
Nhớ Mẹ tôi thường hát " gió thu...."
Dào dạt tim con lời dịu ngọt
Xuyến xao lòng trẻ dáng nhân từ
Tay chèo lơi lả dòng sông chảy
Thuyền lướt êm đềm điệu hát ru
Gợi nhớ ngày xưa cô gái Huế
Một thời gan dạ chốn lao tù

Ngày ấy thu vàng thuở bốn lăm
Mẹ là thiếu nữ sớm trầm ngâm
Tóc xanh óng ả quên cài lược
Aó lụa mượt mà biếng giắt trâm
Sách vở thay làm người chiến sĩ
Tình riêng gác lại chuyện trăm năm
Đời như nón lá thơ thanh mãnh
Che chở tháng ngày mưa nắng thâm

Mẹ không còn nữa , Mẹ hiền ơi
Bóng cả trên cao bóng rợp trời
Đứng thẳng , thân cây đau đáu phận
Ngả nằm , lưng Mẹ xót xa đời
Vang vang giọng Huế hoà đêm vọng
Dìu dặt sông Hương quyện gió lơi
Tiếng nhặt, tiếng khoan rồi tiếng lẩy
Vút bay lồng lộng giữa ngàn khơi.

Khóc người

Xa cách người ơi xa cách ta
Cô đơn buồn lẻ ánh chiều tà
Trăng soi thềm cũ sao phai nhạt
Nắng chiếu hiên xưa bóng xóa nhòa
Mỏi cánh chim bằng thôi xoải rộng
Chồn chân lữ khách ngán đi xa
Thời gian như nước trôi biền biệt
Dòng chảy về đâu một kiếp hoa

Tự tình

Hồn thơ rướm máu mối tình say
Nở để cho tôi nhớ mỗi ngày
Giọng hát bỗng trầm tơ kết tóc
Điệu đàn réo rắt phim lơi dây
Ông tơ xui gặp duyên không tới
Bà Nguyệt khiến xa nợ chẳng đầy
Tình tự lời yêu nồng thấm bút
Mong manh trang viết gửi nơi này.

Nhớ xưa

Thoang thoảng mùi hương xưa ngất ngây
Khẽ khàng vài chiếc lá khô bay
Lối xưa hờ hững đôi ong lượn
Đường cũ chập chờn cánh bướm bay
Xuân đến xao lòng tươi lá thắm
Thu về lỡ bước héo trầu cay
Sắc hoa ngày ấy thêm màu nhớ
Trời tím hoàng hôn dạ tím mây

Lời của chàng

Có phải hôm nay 8 tháng 3
Chị em phụ nữ được thăng hoa
Giỏi giang tất bật chăm con trẻ
Cáng đáng lo toan đảm việc nhà
Cảm sắc suốt đời luôn đắm đuối
Mến tài trọn kiếp chẳng phôi pha
Bao năm chung sức lòng không đổi
Yêu lắm người ơi vợ của ta !

Tự thán

Sao thơ hoài nói đến thân tôi
vọng nhớ , vọng buồn tự thán :ôi !
trách đất ngàn năm màu phận bạc
than trời muôn thuở sắc đời vôi
kêu rêu , khóc lóc lòng đau xót
lặng lẽ cười khan dạ cút côi
ông hỡi ! cao xanh xin để mắt
chờ xin tia sáng lẻ loi soi

Tự bạch

Chiều cao khiêm tốn , mét năm thôi
dáng dấp no tròn ấy phận tôi
e ấp nụ hồng thời mới lớn
thẹn thùng tình nhỏ thuở xa vời
vài câu chữ nghĩa êm đềm lướt
mấy áng thơ ca nhè nhẹ trôi
bút hiệu loài hoa khoe sắc nắng
cúc vàng rộ nở thắm xuân đời